Vòng Sinh Tử Luân Hồi – Lời Nói Đầu

Tác giả: Nina Van Gorkom

Người dịch: Thanh Tâm

 

Trong sự tưởng nhớ Lodewijk

Lời nói đầu

Sau khi Lodewijk qua đời, tôi quyết định thực hiện chuyến đi đến Thái Lan một mình. Vào tháng 1 năm 2013, Achaan[1] Sujin, Sarah và những người bạn khác đã tổ chức ba tuần Pháp đàm cho nhóm đạo hữu Việt Nam và các đạo hữu khác từ nhiều nước khác nhau mà tôi đã quen biết từ lâu. Có ba chuyến đi tới những địa điểm khác nhau ngoài Bangkok: Hua Hin, một thành phố gần biển, Wang Nam Khiao hay Korat ở miền Đông Bắc và Kaeng Krachan, nơi Acharn Sujin và Khun[2] Duangduen thường nghỉ dưỡng và chúng tôi cũng thường đến trước đây.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở lại Thái Lan, nhưng mọi việc đều xảy ra do đủ duyên. Nhờ sự động viên, khuyến khích của Sarah, tôi đã thực hiện được chuyến đi này và tôi rất tri ân sự quan tâm và ủng hộ về mặt tinh thần của Sarah, Jonathan và những người bạn khác. Tôi đã được sống giữa những người bạn biết cảm thông và luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi.

Khi còn trẻ và kết hôn với người mình yêu, tôi không nghĩ rằng sẽ đến lúc phải có đoạn kết. Điều đó dường như  quá xa xôi. Khi hồi kết đã đến, thật khó chấp nhận sự thật tất yếu. Chúng ta cứ mãi suy nghĩ về các câu chuyện, cả vui lẫn buồn. Suy nghĩ là một thực tại, nó sinh khởi trong một khoảnh khắc và rồi diệt đi. Những câu chuyện mà chúng ta nghĩ tới không phải là thực tại, chúng chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Trong suốt chuyến đi, Achaan Sujin giảng đi  giảng lại một cách không mệt mỏi về bản chất thực của cái xuất hiện hiện giờ, tại khoảnh khắc này, như cái thấy, đối tượng thị giác, cái nghe, âm thanh hay suy nghĩ. Tôi vô cùng biết ơn bà vì đã luôn nhắc nhở chúng tôi về khoảnh khắc hiện tại, thực tại đang xuất hiện hiện giờ. Đó là thời điểm duy nhất mà bản chất của pháp có thể được thẩm sát. Điều này đã giúp tôi hiểu rằng chân lý dưới góc độ tối hậu (tiếng Pali: Pháp chân đế – paramattha dhamma) hoàn toàn khác với các khái niệm và những câu chuyện được tạo nên bởi trí tưởng tượng và được chúng ta cho là quan trọng.

Chúng ta có thể nghĩ rất lâu về những điều đã xảy ra trong quá khứ, về người khác, về những gì họ đã làm và đã nói, nhưng những khoảnh khắc ấy khác với sự phát triển hiểu biết về các thực tại xuất hiện hiện giờ, từng thực tại một. Tất cả lời dạy của Đức Phật đều nói về khoảnh khắc hiện tại.

Thật lợi ích khi được nghe đi nghe lại về cái thấy, đối tượng thị giác, cái nghe hay suy nghĩ, những thứ có thể được biết trực tiếp khi chúng xuất hiện. Nếu không chúng ta quên mất cái gì là thực tại, cái gì không phải và mơ tưởng cả ngày về những cái không phải là thực. Đó là bài học lớn mà tôi đã học được ở Thái Lan. Những lời nhắc nhở thường xuyên này vô cùng ích lợi đối với tôi.

[1] Achaan là từ tiếng Thái có nghĩa người thầy. Tiếng Pali: åcariya

[2] Khun là từ tiếng Thái, thường đứng trước tên gọi để diễn tả cách nói lịch sự, có nghĩa Ông hoặc Bà

Leave a Reply

Translate »